VỀ THÔI EM
Em ra không, mai anh về đất Quảng. Trời miền Nam giáp tết quá nôn nao. Thèm chi mô một chén rượu hồng đào, Dẫu chưa uống - chỉ say từ câu hát.
Em ở biển ngọn khoai trườn nổng cát,
Anh trên nguồn đá chẹn củ mì eo
Cả đời cha cày bới lượm đói nghèo Vẫn khen đất mình chưa mưa đà thấm.
Biển dưới em con cá chuồn ngon lắm,
Trên nguồn anh trái mít phải lòng theo,
Lận đận một đời quảy gánh gieo neo, Nuôi con lớn mẹ lên nguồn xuống biển
Đất dễ thấm - dễ mềm lòng quyến luyến,
Người đi xa nhớ muối mặn gừng cay
Đờn Miếu Bông ai chọn phím so dây, Để ta khóc theo chuyến tàu hối hả ?
Về thôi em, bận lòng chi xứ lạ. Sông Thu ta dẫu bên lở bên bồi, Dẫu mỗi năm mỗi nước lụt cuốn trôi, Cây măng sậy vẫn bám bờ xanh mãi.
Chắc vườn xưa chừ ửng vàng hoa cải,
Cha mẹ trông ta - mòn Hòn Kẽm Đá Dừng !
Cuối năm 1997 (Dương Quang Anh, Tuyển tập thơ Quảng Nam Chưa mưa đà thấm, Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 1998) |